Sau khi đọc xong bài tâm sự: "Anh em tôi bàng hoàng khi bố mẹ tuyên bố sẽ để hết tài sản cho anh hàng xóm", tôi như thấy chính mình 10 năm trước. Lúc đó, tôi cũng giống như bạn, chỉ thích bươn chải để kiếm tiền, lúc nào cũng nghĩ bố mẹ sẽ luôn mạnh khỏe và đợi chờ mình. Nhưng tôi không ngờ, tôi đã mất đi bố mẹ, những người mà tôi thương yêu nhất trên đời một cách đột ngột, khi tôi còn không kịp nhìn mặt họ lần cuối. Và đây cũng là nỗi niềm ân hận suốt 10 năm qua của tôi.
Tôi vốn là con gái duy nhất trong nhà. Hồi tôi đăng ký thi đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, bố mẹ tôi buồn lắm. Họ muốn tôi học đại học Nha Trang cho gần, thuận tiện việc đi về. Mẹ tôi còn thở dài, nói sợ tôi vào thành phố học rồi lấy chồng luôn ở đấy thì bố mẹ giống như mất đi cô con gái độc nhất rồi. Nhưng tuổi trẻ, tôi vẫn bướng bỉnh làm theo sở thích của mình, quyết tâm đi học xa.
Tốt nghiệp đại học, bố mẹ kêu tôi về, tôi lại cứng đầu nộp hồ sơ xin việc ở một công ty đa quốc gia. Rồi tôi lấy chồng, sinh con, sống luôn ở thành phố mà không hề nghĩ đến bố mẹ mình. Tôi chỉ nghĩ rằng ở đây, tôi có thể phát triển sự nghiệp, con cái sẽ được học trường quốc tế, tương lai rộng mở; chồng tôi cũng làm ở công ty nước ngoài với mức lương cao. Chúng tôi đang có một cuộc sống hết sức ổn định và từ lâu suy nghĩ về quê ở đã không còn tồn tại trong đầu óc tôi.
Bố mẹ tôi vẫn thế, nghe tin con về thì mừng rỡ; lúc con đi thì nước mắt ngắn dài. Mẹ tôi nấu những món ngon mà tôi thích ăn nhất, quan tâm tôi từng chút một. Bố thì chăm chút 2 đứa cháu nhỏ, cũng chẳng nỡ để tôi động tay vào chuyện gì, kể cả rửa cái bát. Tôi cứ nghĩ rằng, bố mẹ sẽ mãi khỏe mạnh, sẽ đợi chờ mình ở ngôi nhà xưa cũ.
Vào một ngày mùa hè 10 năm trước, mẹ gọi điện cho tôi, bảo tôi sắp xếp công việc, đưa tụi nhỏ về quê chơi vài ngày với ông bà. Bố mẹ tôi đều rất nhớ cháu và mong ngóng từng ngày để tới mùa hè, khi đó chúng tôi sẽ về. Nhưng tôi lại từ chối bố mẹ vì đã lên kế hoạch cho chuyến đi du lịch nước ngoài.
Đến ngày sắp đi du lịch, bố tôi gọi điện, ngậm ngùi bảo tôi về gấp, mẹ tôi đã mất rồi. Bà qua đời đột ngột trong đêm. Thường thì mẹ dậy rất sớm để pha ấm trà, 2 vợ chồng ngồi hàn huyên nhưng hôm đó, bà ngủ tới tận 6 giờ sáng. Bố tôi pha trà xong, thấy vợ chưa dậy nên vào phòng gọi thì mới hay bà đã mất rồi.
Nhận tin, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Trên máy bay, tôi khóc không ngừng vì hối hận. Tôi đã mất mẹ rồi.
Sau đó 2 năm, bố tôi cũng qua đời sau khi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng tài sản cho tôi. Và cũng như mẹ, ông mất trong đêm, đến sáng, hàng xóm mới phát hiện ra và điện cho tôi về quê tổ chức đám tang. Tôi đã đánh mất 2 người quan trọng nhất, lúc bấy giờ mới thấm thía nỗi ân hận.
Hiện giờ, tôi đã về quê sống. Trồng rau, nuôi gà vịt, lo hương khói cho bố mẹ. Từng ngóc ngách của ngôi nhà đều khiến tôi nhớ bố mẹ da diết. Cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ tôi nguôi nỗi ân hận vì đã không thể ở bên cạnh bố mẹ lúc về già. Vậy nên, tôi hi vọng bạn sẽ về quê, sống với bố mẹ, đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối hận như tôi.